Trong phần cuối cùng của chương III cuốn tự truyện Hiệp Hai, cựu thủ quân của Man Utd kể về những va chạm nảy lửa với kình địch Arsenal, vốn một thời làm nên tính hấp dẫn điển hình của Ngoại hạng Anh.
Bắt đầu năm mới 2005, chúng tôi vẫn chơi tốt, đánh bại Liverpool và Villa, hòa Spurs. Chúng tôi vẫn xếp thứ ba trước chuyến làm khách của Arsenal.
Đó không phải là một vấn đề lớn với tôi vào thời điểm đó. Chỉ là một cuộc khẩu chiến nhỏ. Những tình huống, sự kình địch, khiến trận đấu trở nên ý nghĩa. Và những chiếc camera trong đường hầm, nó phổ biến hiện nay, nhưng khi đó thì còn khá mới mẻ. Sau này, tôi được cho biết rằng các cổ động viên bên ngoài sẽ thấy những gì diễn ra bên trong đường hầm trên một màn hình lớn. Tôi không biết đó là gì. Nhưng đó là tất cả các phần của việc chuẩn bị và cả câu chuyện.
Nhưng thực sự, điều điên khùng nhất trong đường hầm là tôi chẳng có gì để làm trong đó.
Gary Neville đã đến gặp tôi sau màn khởi động. Đó là một trận đấu vào ban đêm. Chúng tôi vừa quay lại phòng thay đồ. Gary nói với tôi là vài cầu thủ Arsenal vừa nói chuyện với cậu ấy rằng họ không đến đây để làm những chuyện vô nghĩa, họ đợi để chơi cậu ấy. Họ nói những gì đã xảy ra tại trận lượt đi ở Old Trafford vào đầu mùa giải chưa trôi qua. Đã có nhiều pha bóng nảy lửa, nhiều tranh cãi ở trận đấu đó và kéo dài đến tận sau. Trận đó Phil đá thay tôi, cậu ấy chạy liên tục như một phi công cảm tử và lao vào bất kỳ ai. Tôi nghĩ Gary chịu hậu quả từ những gì Phil đã làm với các cầu thủ Arsenal.
Nhưng tôi không chú ý lắm đến những gì Gary nói.
“Sao cũng được, Gary”.
Tôi đứng vào vị trí của mình, tập trung vào nhiệm vụ của tôi, chuẩn bị tiến ra sân. Tôi không phải là một người thích la hét hay gầm lên trong phòng thay đồ. Tôi ghì mình lại một cách bình tĩnh. Điều cuối cùng tôi muốn là giọng của Gary trong lỗ tai: “Chúng đã hét vào mặt tôi trong đường hầm”.
Thái độ của tôi lúc đó là: “Khốn kiếp, tự xử đi, mày đâu còn 11 tuổi”.
Nhưng cậu ấy đã khiến tôi bận tâm đến nó, cảnh báo tôi.
Không có nhận xét nào :